BÊN KIA KHUNG CỬA
Vừa mới tắm ra, HT đang nằm lim dim hưởng cái cảm giác thoải mái , yên tỉnh của một chiều thứ sáu, cuối hè, không khí bắt đầu mát hơn, vì từ hai năm nay mùa hè thật nóng bức.
Bổng chuông điện thoại reo trên đầu
giường, uể oải anh ta nhấc điện thoại lên và thầm nghỉ có lẽ P.D một người bạn chung sở, cứ mỗi cuối tuần
thường ưa rủ HT đi chơi
Vừa « Allo » thì đầu dây bên
kia giọng của một người con gái vang lên :
- Allo anh HT đó hả ; Hơi sửng sờ một
chút, giọng thật quen quá, nhưng anh ta chưa dám chắc, hay nói đúng hơn là
không dám tin là thật, vì giọng ấy làm sao HT quên cho được, nên im lặng. Bên
kia đầu dây cô gái dường như đoán được tâm trạng của người đối thoại, nên
tiếp :
- Anh khoẻ không, khá lâu rồi không có
tin gì của anh… ; Giọng thiếu nữ hơi ngập ngừng.
- Anh vẫn bình thường, ờ khá lâu rồi
nhỉ, đã bốn năm phải không ?
- Thời gian lướt nhanh quá, nhưng
như…chưa hề thay đổi ; LB nói, giọng thật nhẹ.
Vâng cô ta chính là người con gái mà HT
đã từng một thời ấp ủ trong tim, đã đắm
say từ môi mắt, hinh hài và cũng đã ôm một nổi đau bàng hoàng, câm lặng suốt
những tháng ngày qua, khi được nàng báo tin sẽ theo gia đình sang Mỹ.
HT lập lại câu nói của LB, giọng anh như
người trong mơ, hơi đượm màu chua xót :
- Chưa hề thay đổi ?! Nên hiểu thế
nào đây nhỉ ? Anh khẽ cười sau câu hỏi.
LB với giọng nhẹ nhàng, ấm áp, hơi chút
hóm hỉnh và vẫn tự nhiên như thuở nào :
- Không phải là tất cả, nhưng có một vài
sự kiện đã không hề thay đổi, vì trong tâm thức LB nó vẫn y nguyên !
- Thí dụ ?
Bên kia im lặng một chút :
- Số phone của anh vẫn như cũ, em gọi
đại, sợ là anh đã dọn đi nơi khác rồi chớ. Hôm nay chiều thứ sáu, anh rảnh
không, nếu có thể, mình gặp nhau uống ly nước và nói chuyện nhiều hơn ?
Thật ra HT định hôm nay ở nhà không đi
đâu hết, nhưng khi nghe hỏi vậy thì tự nhiên một cái gì đó thôi thúc khiến anh
không thể từ chối được, ừ nhỉ, dường như ở nàng mãi mãi có một sức quyến rũ âm
thầm nhưng mảnh liệt, mà trái tim đa tình của anh trở thành mù quáng không còn
đếm xiả gì đến mệnh lệnh của lý trí nữa.Tâm hồn anh thì có hơi lãng mạn, và
phảng phất đôi chút nghệ sỹ, tuy nhiên HT không phải là người dễ xiêu lòng, nếu
không nói là nam tính của anh rất mạnh, rất cứng cỏi và đầy ngạo mạn. Thế nhưng
sao đối với LB thì anh trở nên một người thật diụ dàng, bao dung và như hơi
thiếu tự chủ !? Đã bao năm nay anh cứ nghiền ngẫm mãi cái tình cảm âm thầm
nhưng dai dẵng, da diết, nó cứ luôn quấn quýt hoà trộn nữa đắng cay, nữa ngọt
ngào trong từng ngóc ngách tâm tư anh, và anh sống với nổi đam mê kỳ lạ ấy, dù
không còn sự hiện hữu của người ấy, nhưng cái tình cảm này vẫn cứ tồn tại
trong cuộc đời và HT đã sống với nó suốt
bao năm nay như…chưa hề thay đổi !
Khi HT đến chổ hẹn, vẫn là quán cafe cũ
mà hai người thường gặp nhau trước đây, cũng chiếc bàn nhỏ nơi góc quán, yên
tỉnh và kín đáo. Anh đã thấy LB ngồi đó, với dáng dấp quen thuộc, lối trang
phục giản dị, nhưng vẫn có một chút gì đó rất riêng của cô ta, nơi chiếc ghế
nhìn ra đường phiá bên phải lối vào. HT thầm nhủ trong đầu « ờ nhỉ đúng là
không thay đổi »! Nghe dấy trong tim rộn rã một niềm vui, cái niềm vui thú
vị mà lâu rồi đã ngũ yên theo gót nàng ra đi từ thuở ấy.
Họ ngồi im lặng bên nhau, dường như để
tận hưởng một nỗi say ngọt ngào, cảm động và đồng thời mỗi người cũng đang theo
đuổi những hồi ức riêng, và chung của một đoạn đời đã qua, nhưng hình như đang
tiếp nối, vì họ không cảm thấy xa lạ mà chỉ là như vắng mặt một thời gian dài
vậy thôi.
HT đoán là đã có một biến cố nào đó xảy
ra, vì tự nhiên LB không thể trở về và muốn gặp lại anh, vì tình bạn của họ không đơn giản, và
nhất là lần cuối khi chia tay nhau LB đã nói là sẽ sang NewYork và không biết
khi nào trở lại. Nhưng anh hoàn toàn tôn trọng và không muốn hỏi, nếu LB đã
không muốn nói.
Hình như đoán hiểu được thắc mắc trong
lòng HT, vì cũng như xưa, giữa họ luôn có một sự trực cảm rất mạnh, LB đã lên
tiếng, giọng chậm rãi, hơi buồn, từ từ
kể lại…
Ba năm trước, cô đã theo gia đình di dân
sang NY, vì người chị làm luật sư và đã xin được thẻ xanh cho cả nhà. Lúc đó ba
của LB đang mang bệnh nan y, mà mọi
người nghỉ rằng với sự tiến bộ của y khoa và điều kiện tốt của người chị có hai
văn phòng luật sư bên ấy, sẽ có thể trị liệu hữu hiệu hơn cho bệnh tình của cha
mình. Nhưng có lẽ số trời đã định, sự sống chết nằm trong tay thượng đế, nên dù
đã hết sức chạy chữa nhưng bệnh ông không thuyên giảm và đã qua đời một năm sau
đó. Riêng LB thì do duyên nợ, nên đã gặp một giáo sư người Mỹ trong lúc theo
học tiếp ngành « thần học, triết học đông, tây phương », cũng là thầy
của nàng và đã giúp đỡ nàng rất nhiều trong lúc nghiên cứu, học hỏi, và họ đã
thành hôn với nhau. Người chồng Mỹ lớn hơn nàng mười lăm tuổi. Lúc đầu cuộc
sống của họ khá hạnh phúc vì chồng của
LB rất qúy yêu vợ, lại rành về tâm lý, phong tục, tập quán của người á đông. Kể
đến đây nàng ngưng lại, nhấp một hớp nước cam, quay nhìn thoáng HT. Thấy nàng
nhìn mình hơi lạ, nên anh cũng nhìn sâu vào đôi mắt đẹp ấy, hơi hất đầu ngầm
hỏi. LB khẻ chớp mắt, che dấu vẻ xúc động, vẫn ánh nhìn mông lung về phiá trước
nàng tiếp :
- Có một điều anh không biết, đó là khi
đã lập gia đình, sống bên người chồng rất tốt ấy, từ từ em chợt khám phá ra là mình thương và kính
trọng ông ấy nhưng không phải là tình yêu đôi lứa. Giữa cả hai vẫn có một
khoảng cách nào đó vô hình không thể vượt qua. Tuy là cả hai đều tôn trọng và
giữ lễ nghĩa với nhau như khách. Rồi cũng vì vậy chúng em đã từ từ xa cách
nhau. Hầu như mỗi đứa tự sống theo ý thích của mình.
HT chận lời :
- Nhưng cuộc sống vẫn yên ổn chứ ?
Hai người đã có con chưa ?
LB lơ đãng nhìn ra đường qua khung kính,
đôi mắt xa xăm, im lặng một chút.
- Vâng, anh ấy vẫn luôn tôn trọng em, và
tụi em chưa có con. Lần này vì anh ấy bận công việc nên em đi nghỉ hè một mình.
Chợt có ý định về thăm lại nơi đây. Cuộc gặp gỡ này có gì xáo trộn cho anh
không ?
Bất ngờ bị câu hỏi này, HT cũng chưa kịp
hiểu rỏ lòng mình, và chưa biết trả lời sao vì anh là người không muốn dối
lòng, hay dối nàng. Vì trước đây anh đã không dám thổ lộ tình cảm của mình, nên
khi nàng ra đi thì dĩ nhiên không phải là phụ anh, nhưng không thể phủ nhận là
anh đã rất đau khổ. Nỗi đau vẫn theo bóng dáng nàng âm ỉ thiêu đốt tâm hồn anh
khôn nguôi suốt bao năm qua, và trái tim anh đã không còn chổ để cho bất kỳ cô
gái nào có thể xen vào nữa. Đôi lúc điên cuồng anh vẫn mơ, một ngày nàng trở
về, và « không có gì thay đổi » như câu nàng đã nói qua điện thoại
hồi nảy.
HT hỏi ngược lại :
- Em vẫn chưa cho anh biết thế nào là
không có gì thay đổi như em nói lúc nảy qua điện thoại ?
LB khe khẽ cười…Ôi nụ cười ấy ngày nào,
làm cả không gian chợt rạng rở, như ngoài kia những ngọn nắng đang hoà quện vào
gió và hư không, vui đùa theo một vũ điệu tuyệt vời.
Giọng của nàng đã lôi hồn khách đa tình
trở về thực tại :
- Anh có thấy, thí dụ như mình đang ngồi
đây nói chuyện, cảnh cũ, người xưa, mọi thứ, kể cả thói quen… mình hiểu về
nhau, anh xem có gì thay dổi không nào. LB nhìn anh, ánh mắt tinh nghịch, hóm
hỉnh trả lời
HT ngẫm nghỉ, thấy cũng đúng, nhưng
trong thực tế, vâng trong thực tế thì…
Hơi trầm ngâm đôi phút, rồi tiếp :
- Em cho là giữa chúng ta lẫn chung
quanh, không có gì thay đổi thật sao ?
Lần này thì LB nghiêm nét mặt, và sau
một lúc suy nghỉ. Nàng cất giọng hơi đượm buồn, nhưng vẫn khoan thai, tự chủ.
- Đương nhiên không hẳn là như vậy. Có
những điều chỉ anh biết, và tự em biết.
Nói xong câu này cô lại nhấc ly lên hớp
một ngụm nước như để che dấu một cảm xúc nào đó đang tràn dâng trong tâm tư và
cũng để tránh né một bầu không khí hơi ngột ngạt đang len vào giữa hai người,
tựa một chút bóng tối ẩn hiện, như một bản tình ca dang dỡ vẫn luôn văng vẳng
đâu đó trong cuộc sống hiện hữu, lẫn nổi đau vô hình còn cất dấu trong tim họ.
Khi chia
tay, HT hỏi :
- Em còn
ở chơi bao lâu ?
- Vài
ngày nữa thôi, rồi tiếp, cảm ơn anh đã cho em một buổi chiều vui và thật ấm
cúng
- Để anh
đưa em về
- Thôi
khỏi anh ạ, em còn dạo phố một chút nữa, em mướn khách sạn cũng gần đây thôi.
Họ tạm
biệt nhau, và như ngày xưa lúc nào cũng là như vậy... HT đứng nhìn theo dáng
dấp thon thả thân quen của nàng băng qua đại lộ, rồi khuất dần trong đám đông
những người bộ hành đang tấp nập trên đường phố Paris, giữa mùa hè, với làn gió
mát dịu, trong ánh nắng chan hoà khắp khung trời rộng. Trong lòng anh thoáng
gợn những xúc cảm chập chờn, phức tạp, có niềm vui pha lẫn nổi buồn...Một cái
gì đó thật khó diễn tả, nhưng anh biết là đã không còn bình yên như suốt thời
gian qua, cái bình yên không gợn sóng, nhưng cũng rất là tẻ nhạt !
Không
hiểu sao, anh chợt thấy một niềm cảm hứng, lẫn lộn chút men đắng, men say ví
như những ngọn sóng từ lòng đại dương đang réo rắt xô dạt về trong tim. Cho tay
vào túi quần anh vừa đi vừa hút gió một bản nhạc mà ngày xưa nàng rất ưa thích
“les feuilles mortes“...
TNKH
(còn
tiếp)
------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Hai tuần, sau lần gặp gỡ ấy.
Lúc HT đang ngồi làm việc trong phòng. Chuông điện thoại reo, nhấc máy lên,
giọng anh thản nhiên :
- Allo
Đầu dây bên kia im lặng một
lúc
- Bonjour anh
- Ồ, em đấy ư, em đang ở đâu ?
- Dạ, em đang ở phi trường
Charles de Gaule, sắp đến giờ lên máy bay rồi.
HT im lặng, cảm giác hụt hẩng
chợt ụp đến, chới với như sắp đánh mất một cái gì, vâng, lòng anh bàng hoàng,
anh nói vội, trong tâm trạng nắm níu.
- Chổ anh cách Charcles de
Gaule không xa, em chờ anh lên tiễn em, nhanh lắm, chỉ độ nữa giờ thôi.
Giọng HT đầy vẻ khẩn khoản.Bên
kia đầu dây. LB chợt nghe lòng chùng xuống... Không dấu được sự xúc động, run
run trả lời. Một chút đau đau len nhẹ vào tim :
- Không kịp đâu anh. Cảm ơn
anh...Khi nào về đến nơi em sẽ báo cho anh biết.
- Không kịp sao ? Chắc lâu lắm
mới gặp lại nhau phải không ?
LB lại nghe lòng thoáng xốn
xang, cái “nỗi đau ngọt ngào” mà cô tưởng đã im lắng trong lòng mình từ lâu
rồi. Khi cô chấp nhận cuộc sống bình yên bên cạnh người chồng tốt và hiểu biết
mà không dễ gì ai cũng được như vậy. Cái cảm giác kỳ lạ của những người yêu
nhau mới cảm nhận được. Cái cảm giác ray rức mà cô nữa sợ hãi phải đối diện,
nữa lại bị cuốn hút một cách vô hình khó cưỡng chống lại.
Khẽ thở dài, cô buồn bã trả
lời HT :
- Dạ, em cũng chưa biết...Có
thể lâu...
- Em đi bình an, cho anh gởi
lời thăm gia đình em nhé. Nhớ liên lạc thường với anh.
Giọng LB chùng xuống :
- Tạm biệt anh !
Để điện thoại xuống. HT thẩn
thờ như người mất hồn. Anh nhìn đồng hồ, gần 12 giờ, cũng sắp đến giờ ăn trưa.
Không còn tâm trí đâu nữa để làm việc. Anh lấy áo khoát đi ra khỏi phòng.
Sylvie, cô bạn đồng nghiệp người Pháp, đang đi ngang ngoài hành lang, thấy anh
cô hỏi :
- Sao anh khỏe không. Cùng đi
ăn trưa nhé ?
HT cười chào, nhưng tìm cách
từ chối, vì lòng dạ anh đang rối bời, chỉ muốn tìm một chỗ nào vắng cho riêng
mình. Sylvie nhìn dáng anh hấp tấp có vẽ hơi bất thường. Và cô ta lắc đầu lẩm
bẩm như mọi khi : “qu’est qui s’est passé” (có chuyện gì xảy ra ?)
Lấy thang máy xuông tầng một,
đi thẳng ra bãi đậu xe. Anh vội vã như đang muốn đuổi bắt một hình bóng nào đó
vô hình. Hay đồng thời cũng đang chạy trốn một nỗi đau nào đó mà anh không tự
chủ được. Nỗi đau tưởng đã im ngủ từ nhiều năm qua. Từ khi LB ra đi. Hôm nay nó
bỗng âm thầm sống dậy. Nó len lõi trong từng mạch máu, từng sớ thịt da chợt
nghe cũng đau đau !
Đến nơi quán ăn quen thuộc
cách chổ làm không xa. HT kéo ghế ngồi. Gọi một ly cà-phê đen.
Ngồi nhâm nhi. Mồi cho mình
một điếu thuốc. Rít mạnh vài hơi, thả nhẹ những vòng khói quyện nhau, tan loãng
vào hư không. Từ nơi khoảng trống ấy một khuôn mặt khả ái, thân quen dần rõ nét
với đôi mắt to màu hạt dẻ, khi cười đôi mắt cũng cười. Vẻ đầm thắm ưu tư...
Cùng anh ôn lại tất cả những
kỷ niệm như mới vừa hôm qua. Như còn nghe thấy giọng nàng cười khanh khách vô
tư trong nắng, trong gió của những ngày hè.
Trong vòng hai tuần lễ, nàng ở
chơi tại Pháp. HT đã có dịp làm “tour guide”. Hướng dẫn nàng đi chơi đó đây,
thăm viếng những danh lam thắng cảnh của nước Pháp nghìn năm cổ kính. Những nơi
nổi tiếng như Tour Eiffeil, nhà thờ Sacré coeur de Montmartre, vườn Luxembourg,
l’Arc de Triomphe...Đặc biệt LB thích những lâu đài xưa cũ, rãi rác khắp lãnh
thổ. Hùng vĩ, nguy nga, lẫn hoang phế, điêu tàn. Một số được tu sữa lại, còn
giữ được nét tráng lệ, huy hoàng của một thời vua chúa xa xưa. Nhưng một số vẫn
không thể che dấu được sự tàn phá của thời gian, hằn trên những phiến đá rêu
phong, những khung cửa sắc hoen rĩ. Những bậc đá dẫn lên các tầng lầu chỉ vừa
một người đi, đã khờn mòn. Những khu vườn mênh mông nối dài theo những cánh
rừng mà một thời chắc hẳn trù phú, xanh tươi, ngựa xe tấp nập. Nay cỏ hoang
khuất lấp. những lối mòn quanh co, dẫn thăm thẳm vào khu rừng với những tàng
cây cổ thụ cao nghất, ngạo nghễ thi gan cùng tuế nguyệt. LB có vẽ thích cảnh nguy nga, tráng lệ của
những tòa lâu đài đã được tu sữa lại để cho du khách vào thăm như Château de
Versailles, Fontainebleau... Đồng thời cô cũng rất bị thu hút bởi những tòa lâu
đài hoang phế, phủ dưới nét phong trần của thời gian, khoát vẽ huyền bí, thâm u
qua bao thời đại. Với những sự sống và chết luôn nối tiếp trang lịch sử bi hùng
của một đế quốc ngày nao.
HT còn nhớ rõ LB đã nhiều khi
đứng nhìn thẩn thờ một khung cảnh, cố để tưởng tượng ra thời điểm xa xưa nào đó
mà những sinh hoạt còn đang diễn biến tại lâu đài. Có khi cô đượm buồn đứng
nhìn thẩn thờ một căn phòng đá nhỏ thật lạnh lẽo, có chấn song sắt han rĩ, phía
sau tòa lâu đài. Có lúc cô nhìn sửng một cái giếng cạn đã được phong kín lại,
chung quanh bám đầy rêu xanh...Rồi lấy bút ghi vội vào quyển sổ tay nhỏ.
Khi HT hỏi : “em đang ghi gì
?” thì cô trả lời là :- “em ghi lại những cảm nghĩ thật nhất”. T hỏi tiếp : “để
làm gì”; - LB : “đó là chất liệu quý giá của cảm xúc”.
Càng nghĩ HT càng nghe lòng mình
nhức nhối. Ôi, anh ta nhớ từng ánh mắt, nụ cười của nàng. Nhớ cái mùi thơm nhè
nhẹ của loại nước hoa nàng sức. Nhớ từng câu nói, những câu hỏi đôi khi thật
ngây thơ của nàng những lúc bên nhau. LB hôm nay đã chửng chạc, dạn dĩ hơn xưa
nhiều, nhưng vẫn là một LB dịu dàng, chân thật và khoáng đạt.
Anh cứ thỉnh thoảng nhìn đồng
hồ, và tưởng tượng giờ này trên máy bay LB đang làm gì, nghĩ gì, có thoáng nhớ
đến anh không. Chắc hẳn nàng cũng đang ôn lại những kỷ niệm mấy ngày qua như
anh đang nhớ. Chợt một khao khát mảnh liệt trong vô vọng nổi lên : “Ước gì ta
được ôm siết nàng trong vòng tay” ! Niềm ao ước mà anh luôn xua đuổi và chạy
trốn, để mãi mãi giữ sự tôn trọng tuyệt đối dành cho nàng. Anh còn nhớ một câu
nói của Khổng Tử : “tình yêu chân thật không có tà niệm”. Và anh chợt đau đớn
hiểu rỏ hơn bao giờ là anh đã yêu nàng nhiều đến thế, sâu đậm hơn anh có thể
tưởng tượng được !
Suốt đêm hôm ấy HT không ngủ
được, anh uống cà-phê, hút thuốc liên miên, ray rứt chờ điện thoại của LB. Lần
đầu tiên sau mấy tuần gặp lại nàng, anh thoáng nghĩ đến chồng của LB. Nghĩ đến
giờ này vợ chồng họ đã gặp nhau và đang kề cận bên nhau, ấm cúng...
Chợt anh nghe lòng mình dấy
lên một nổi đau âm ỉ, khó tả. Tình yêu là cái gì mà muôn đời làm lòng người yếu
đuối, bất lực và quy hàng trước nó. Trở nên nô lệ, mù quáng và bao dung. Hình
như tình yêu đã tước đi sự cao ngạo, đầy tự tin của HT mất rồi. Chỉ còn một anh
chàng si tình, đắm đuối như thuở mới biết yêu. Vò võ mong ngóng người tình, và
xót xa thay, người tình dấu yêu ấy nay đã thuộc về một người khác !
TNKH
TNKH
No comments:
Post a Comment
Đóng góp ý kiến